Đề bài: Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao vào tác phẩm Chữ người tử tù.
Bạn đang xem: Cảm nhận về nhân vật huấn cao trong chữ người tử tù
Bài làm
Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn xuất sắc bên trên văn đàn Việt Nam. Ông viết rất nhiều thể loại nhưng tiêu biểu hơn cả đó đó là tùy bút, truyện ngắn và một trong những tác phẩm nhận được nhiều sự để ý nhất của ông đó chính là tác phẩm Chữ người tử tù. Vào tác phẩm Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công nhân vật Huấn Cao.
Chữ người tử tù hãm được rút vào tập Vang láng một thời. Nhân vật chủ yếu trong tác phẩm đó là Huấn Cao, một nhỏ người hết sức có trách nhiệm trước thời cuộc. Huấn Cao là một người văn võ tuy vậy toàn, thiên lương trong sáng. Là hiện thân tiêu biểu mang đến hình tượng khí phách cùng với tài giỏi hơn người.
Trước hết ta bắt gặp ở nhân vật Huấn Cao đó chính là tư thế hiên ngang bất khuất, một bé người có nét đẹp khí phách hào hùng. Điều đó được thể hiện khi Huấn Cao bị bắt vào ngục. Lần đầu tiên Huấn Cao xuất hiện đó là qua lời nói chuyện của thơ lại cùng viên quản ngục. Vào tờ phiếu trát nói về sáu người tội phạm chịu án chém sắp chuyển về nơi viên quản ngục đang cai quản để thực hiện án. Trong đó Huấn Cao đó là “thủ xướng”. Quản ngục từ thọ đã nghe danh về Huấn Cao, là một người “văn võ toàn tài”. Nhân vật Huấn Cao đã xuất hiện một phương pháp gián tiếp như vậy.

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao
Thế rồi Nguyễn Tuân đã đến Huấn Cao xuất hiện một giải pháp trực tiếp với những hành động thể hiện sự khí phách của bản thân đó là: “vỗ cái gông nặng bảy tám tạ xuống thềm đá”, “đánh thuỳnh một cái”. Thái độ coi thường, ko thèm chấp sự dọa nạt của lính áp giải. Mặc mặc dù là người tử tù túng nhưng vẫn thản nhiên nhận rượu thịt mà lại viên quản ngục đưa tới, thậm chí ông còn coi đó là một loại hứng bình sinh vẫn thường làm. Đồng thời cũng cho thấy ông là một người bao gồm lòng tự trọng, không ham danh lợi và sống đúng với lương tâm, với cá tính của mình. Huấn Cao còn thẳng thắn đáp trả lúc biết viên quản ngục xin chữ của mình: “Ta nhất sinh không do vàng ngọc xuất xắc quyền thế mà lại ép mình viết câu đối bao giờ”.
Huấn Cao còn hiên ngang bất khuất ở chỗ ông coi khinh thường tất cả những kẻ đại diện mang lại giai cấp thống trị, những kẻ lợi dụng quyền thế nhưng mà áp bức, tách bóc lột dân lành. Huấn Cao chỉ coi những thương hiệu đó là một đám “tiểu dân thị oai”. Nguyễn Tuân đã đến ta thấy một Huấn Cao thản nhiên đối mặt với tất cả mọi thứ, một bé người có thể tự bởi vì ngay chính nơi tội nhân ngục giam cầm. Tất cả thể nói kẻ thù, giai cấp thống trị có thể giam cầm ông về thể xác chứ ko thể giam hãm trung khu hồn của ông. Huấn Cao bao gồm lần còn trả lời thẳng thắn trước sự cung kính của viên quản ngục khi đưa rượu thịt cho ông rằng: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn tất cả một điều: Là bên ngươi đừng đặt chân vào đây”.
Ở Huấn Cao ta còn thấy ở ông là một người hết sức tự trọng. Không bởi tiền bạc, lợi ích nhưng sống trái với lương trọng tâm của mình, sống luồn cúi trước ách thống trị của kẻ thù. đậm cá tính của ông còn được thể hiện qua lời miêu tả “Tính ông vốn khoảnh, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ”. Đây cũng chính là lý bởi vì vì sao ban đầu ông ko chịu mang lại viên quản ngục chữ. Huấn Cao quan tiền niệm rằng chỉ bao gồm thiên lương trong sáng, tấm lòng biệt nhỡn nhân tài, hâm mộ cái đẹp thì mới đáng quý, đáng trân trọng. Đây cũng là điều cơ mà khi Huấn Cao biết được tấm lòng “biệt nhỡn nhân tài” của viên quản ngục thì ông mới thấu hiểu được tấm lòng yêu loại đẹp của quản ngục với quyết định mang lại viên quản ngục chữ là tạo nên một cảnh tởm điển cho tác phẩm đó chính là cảnh cho chữ.
Huấn Cao là một người rất khẳng khái, sẵn sàng nhận sai, sẵn sàng bày tỏ trung tâm tư, suy nghĩ của mình với tri kỉ. Khi biết tấm lòng của viên quản ngục ông đã phải thốt lên rằng: “Thiếu chút nữa ta phụ mất một tấm lòng vào thiên hạ”. Thêm vào đó ông còn đưa ra lời khuyên cho viên quản ngục: “Tôi bảo thực đấy, thầy quản nên tìm về quê nhà cơ mà ở đã, thầy hãy bay khỏi chiếc nghề này đi rồi mới nghĩ tới việc chơi chữ. Ở đây, trong trốn lao tù cạnh tranh giữ được thiện lương đến lành vững cùng rồi cũng nhem nhuốc mất chiếc đời lương thiện đi.” tất cả thể thấy đây là lời răn dạy trân thành của Huấn Cao bởi ông như đã coi viên quản ngục là một trong những tri kỉ của mình nhưng nhắc nhở. Đồng thời cũng qua lời răn dạy trên ta bao gồm thể thấy được ở nhân vật Huấn Cao giống như một nghệ sĩ tài hoa, là người gồm sự tồn tại của cái tài, dòng đẹp và mẫu thiện.
Xem thêm: Đại Lượng Đặc Trưng Cho Khả Năng Sinh Công Của Một Vật Trong Một Đơn Vị Thời Gian Gọi Là
Qua những đối chiếu trên bao gồm thể thấy rằng nhân vật Huấn Cao sở hữu những vẻ đẹp đẽ phi thường. Ở tức thì chốn lao tù, ngay lập tức trước loại chết nhưng ông ko hề cảm thấy e sợ bên cạnh đó tìm thấy tri kỉ của đời mình. Đây là một hình tượng để lại nhiều ấn tượng mang đến độc giả, sở hữu theo chiều sâu tư tưởng của tác giả lúc quan niệm về giai cấp thống trị và bị trị.
Loan Trương
Từ khóa từ Google:cam nhan ve nhan vat huan caocảm nhận nhân vật huấn cao