Hồ Chí Minh ko chỉ là vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt nam giới mà còn là một một bên thơ lớn. Bác không chỉ dành riêng tình yêu đến tổ quốc, mang đến đồng bào hơn nữa dành rất nhiều tình yêu cho thiên nhiên. Điều này được chưng thể hiện rõ nhất qua bài xích thơ Cảnh khuya được biên soạn trong chương trình ngữ văn lớp 7.

Bạn đang xem: Nêu cảm nghĩ của em về bài thơ cảnh khuya


Hãy cùng tham khảo đứng top 10 bài xích văn mẫu phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Cảnh khuya của Hồ Chí Minh để hiểu hơn về tình cảm của chưng đối với thiên nhiên cũng như trung khu tư chưng gửi gắm trong tác phẩm.


Nội dung bài bác viết


Cảm nghĩ của em về bài bác thơ Cảnh khuya

*

Bài văn mẫu phạt biểu cảm nghĩ về bài bác thơ Cảnh khuya

Trong những bài xích thơ bác bỏ Hồ làm cho ở chiến khu vực Việt Bắc thời kì kháng chiến chống Pháp, “Cảnh khuya” là bài thơ gây mang đến em sự xúc động với ngưỡng mộ. Càng đọc bài thơ “Cảnh khuya”, em càng thấy bác bỏ là người yêu thương thiên nhiên, gồm tâm hồn nghệ sĩ và bác bỏ cũng là người chiến sĩ cách mạng luôn lo lắng đến vận mệnh đất nước. “Tiếng suối trong như tiếng hát xa Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa.” Cảnh thiên nhiên bỗng trở đề nghị gần gũi, thân thiết với nhỏ người hơn nhờ biện pháp đối chiếu tài tình cùng độc đáo: tiếng suối vào như tiếng hát xa. Ta nghe như thấy âm thanh trong trẻo, du dương của tiếng suối. Cùng phải chăng suối cũng như một bé người đề nghị tiếng suối mới trong trẻo như tiếng hát? Tiếng suối có tác dụng nổi bật cảnh tĩnh lặng, sâu lắng trong đêm khuya, ánh trăng tạo nên cảnh vật thơ mộng: “Trăng lồng cổ thụ trơn lồng hoa”.

Trăng chiếu lên vòm cổ thụ, nhưng như lồng vào đó ánh sáng mát dịu của mình. Trăng rọi qua kẽ lá in xuống mặt đất tạo thành muôn ngàn đốm sáng xinh sắn như hoa. Hoa sáng của ánh trăng lồng vào hoa bên trên mặt đất đang mở cánh uống sươn đêm. Cảnh vừa thực nhưng lại vừa ảo, mà nghiêng về ảo. Trăng sáng, cây cổ thụ, bóng hoa và hoa bên trên mặt đất mặc dù ở bố tầng bậc khác biệt mà như gắn bó, đan xen vào nhau, tôn vẻ đẹp của nhau. Sự gắn bó ấy đó là từ “lồng” nối trăng với cổ thụ, nối nhẵn cổ thụ với hoa. “Cảnh khuya như vẻ người chưa ngủ” Mới đọc đến câu thơ thứ bố thì ai cũng đoán chưng chưa ngủ, chưng không ngủ được vì cảnh đẹp.

Bác chỉ so sánh cảnh như “vẽ”. Như vẽ là thế nào, mỗi người đọc tự tưởng tượng. Nhưng như vẽ bao gồm nghĩa là rất đẹp, cũng giống như trong ca dao ví cảnh “như tranh họa đồ”. Mặc dù thế, câu thơ thứ tư bác cho biết: “Chưa ngủ bởi vì lo nỗi nước nhà”. Hóa ra không phải bác thức khuya để ngắm cảnh đẹp. Chưng thức khuya bởi lo nỗi nước nhà. Đã bao đêm bác thao thức. Đêm nay chưng cũng thức khuya để lo việc nước, nhưng chợt gặp cảnh vạn vật thiên nhiên tươi đẹp, lòng người xúc động nhưng mà bật ra những vần thơ của bài xích “Cảnh khuya” chứ không phải bác ngắm cảnh để có tác dụng thơ. Chưng bận trăm công nghìn việc, lo lắng do vận mệnh đất nước, nhưng vào khoảnh khắc, Người vẫn cảm nhận được sự tươi đẹp, thơ mộng của thiên nhiên.

Người nghệ sĩ cùng người chiến sĩ vào Bác luôn luôn gắn bó. Điều này khiến mang lại em giỏi bất cứ ai đọc thơ đều yêu thương kính, khâm phục trung khu hồn của Bác, tấm lòng của Bác. Đọc bài bác thơ “Cảnh khuya”, em vừa say mê, say đắm thúc với cảnh, vừa kính phục phẩm chất và chổ chính giữa hồn của Bác. Bài bác thơ chỉ cho bọn họ biết một đêm thức khuya, ko ngủ của Người. Nhưng bác bỏ còn từng nào đêm thao thức, chưng còn bao nhiêu đêm ko ngủ vì “thương đoàn dân công”, vì chưng “lo nỗi nước nhà”?

Cảm nhận của em về bài xích thơ Cảnh khuya

*

Bài văn mẫu phạt biểu cảm nghĩ về bài xích thơ Cảnh khuya

Trong tất cả những bài bác thơ của bác bỏ Hồ giai đoạn kháng chiến thì em mê say nhất là bài xích “Cảnh khuya”. Mặc dù bài xích thơ chỉ vỏn vẹn 4 câu thơ, nhưng đã vẽ đề nghị một bức tranh vạn vật thiên nhiên tuyệt đẹp ở núi rừng Việt Bắc, tất cả rừng cây, có trăng sáng, có tiếng suối, và đặc biệt có một người đang ở đó thao thức không ngủ được vì lo lắng cho sự an nguy của nước nhà.

“Tiếng suối trong như tiếng hát xa

Trăng lồng cổ thụ nhẵn lồng hoa

Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ

Chưa ngủ vì chưng lo nỗi nước nhà”.

Ở nhì câu thơ đầu, chưng đã cần sử dụng tâm hồn của một người thi sĩ để vẽ đề xuất bức tranh thiên nhiên đẹp trả mỹ. Bức tranh núi rừng hiện ra rất sinh động bởi nó có cả tiếng suối, tất cả trăng, có bóng hoa.

“Tiếng suối trong như tiếng hát xa

Trăng lồng cổ thụ láng lồng hoa”

“Tiếng suối” được ví von với “tiếng hát xa” gợi mang đến ta một cảm giác thanh bình. Tất cả lẽ không khí đó yên ắng lắm, mọi người, mọi vật đã chìm vào giấc ngủ, thì bác mới bao gồm thể lắng nghe được tiếng suối từ sau khe núi vọng về. Nhưng dưới ngòi cây bút và trọng tâm hồn lãng mạn của chủ tịch Hồ Chí Minh, thì nó nghe như tiếng hát, lời hát ngọt ngào, quen thuộc thuộc gần gũi như ở quê nhà. Bất chợt bác bỏ nhìn lên bầu trời và chú ý thấy được một cảnh tượng thật đẹp.

Trăng “lồng” cổ thụ, bóng “lồng” hoa

Hình ảnh “trăng” xuất hiện rất nhiều ở trong văn thơ, và ngay trong nhiều sáng tác của Hồ Chủ Tịch thì vẫn đã có bóng dáng của trăng, tuy nhiên ở bài xích thơ này, trăng hiện lên đẹp biết bao. Ánh trăng sáng sủa luồn qua tầng cây cổ thụ, rồi sau đó chiếu xuống mặt đất trông như những bông hoa. Trung ương hồn của bác thật quá đỗi cần thơ, một hình ảnh mà họ nghĩ rằng nó khôn cùng quen thuộc, nhưng dưới ngòi cây bút của thi sĩ, nó được thổi lên một tầm mới, là vẻ đẹp nghệ thuật.

Vâng, chỉ mới hai câu thơ thôi, nhưng bác Hồ mến thương đã vẽ bắt buộc một bức tranh thơ mộng hữu tình giữa núi rừng hoang sơ của Việt Bắc, điều này vừa mang đến thấy vẻ đẹp chổ chính giữa hồn, tinh thần lạc quan yêu đời của Bác, vừa thể hiện được sự tinh tế, những rung cảm tuyệt vời ko phải ai cũng có. Điều đáng nói ở đây là chưng đã sử dụng những từ ngữ giàu hình ảnh thuộc lối gieo vần, chữ như đang tự sự, rất giản đơn, ngắn gọn nhưng súc tích, ai trong bọn họ đọc lên cũng gồm thể tưởng tượng ra ngay form cảnh Tây Bắc dịp đó như thế nào.

Tiếp nối những rung cảm về cảnh vật thiên nhiên, bác nhìn lại sự tồn tại của mình.

“Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ

Chưa ngủ vày lo nỗi nước nhà”

Không phải một lời biện minh, nhưng nhị câu thơ này bác như đang tự trả lời mang đến câu hỏi: “Vì sao người chưa ngủ”. Giữa đêm khuya thanh vắng, chỉ còn văng vẳng tiếng suối, có ánh trăng sáng soi, bao gồm bóng cây, tất cả “hoa”, nhưng chỉ khi “người chưa ngủ” mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp đầy huyền bí ở nơi rừng núi như thế này được. Chưng bộc bạch: “Chưa ngủ vày lo nỗi nước nhà”

Đọc câu thơ lên ai nấy đều cảm phục trước một người nhỏ vĩ đại của dân tộc, một người tận tâm, hết mực yêu nước thương dân, trong lúc mọi vật, mọi người đã nghỉ ngơi thì bác bỏ vẫn đang phải lo lắng, nghĩ suy để đưa ra giải pháp nào tốt nhất mang lại quân ta giành thắng lợi, đất nước sớm được độc độc lập, tự do. Nhỏ người chiến sĩ hòa quyện với vai trung phong hồn thi sĩ tạo bắt buộc một tác phẩm “bất hủ” nhưng mà hầu như ai cũng thuộc lòng từng câu từng chữ.

Cảnh khuya không chỉ đẹp do cảnh, cơ mà nó còn đẹp bởi tình, là tình thương thương mà bác bỏ Hồ giành cho hàng triệu trái tim người dân Việt Nam, là tình thương dân tộc, yêu thương quê hương hết thảy. Thiết nghĩ, không biết chỉ một đêm tốt biết bao nhiêu đêm bác thao thức “vì lo nỗi nước nhà”? Càng đọc bài thơ này, em lại càng yêu mến với khâm phục trước tinh thần, nghị lực của bác bỏ Hồ kính yêu.

Phát biểu cảm nghĩ về bài bác thơ Cảnh khuya

*

Bài văn mẫu vạc biểu cảm nghĩ về bài thơ Cảnh khuya

Thơ đôi lúc không cần nhiều từ ngữ, chỉ vài cái ngắn thôi cũng đủ tạc sâu vào trọng tâm trí người đọc những ấn tượng cực nhọc phai. Đọc bài bác thơ “Cảnh khuya” của bác Hồ kính yêu, chỉ vẹn vẻn có bốn loại thơ bảy chữ nhưng khiến cho dòng cảm xúc trong ta mãi không chịu ngừng suy tư.

Xem thêm: Viết Bài Tập Làm Văn Số 7 Lớp 8 Đề 2 : Văn Học Và Tình Thương

Bài thơ này được bác bỏ sáng tác tại chiến khu vực Việt Bắc vào thời kỳ đầu của cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp ác liệt năm 1947 nhưng ngay từ câu mở đầu bài thơ, người đọc đã ấn tượng mạnh với size cảnh vạn vật thiên nhiên được vẽ ra trước mắt bằng một cảm quan tiền hết sức thi sĩ. Điều đầu tiên mà lại người đọc nhận ra đó là âm nhạc của tiếng suối được cảm nhận hết sức tinh tế:

“Tiếng suối vào như tiếng hát xa”

Ngay từ nhan đề bài bác thơ ta cũng tất cả thể đoán ra được không gian trong bài, đó vào thời gian đã về đêm và gồm lẽ không khí núi rừng Việt Bắc yên tĩnh đến mức Người cảm nhận tiếng suối chảy xiết nghe du dương, cơ hội trầm, dịp bổng như là một tiếng hát vẳng xa. Tiếng hát ấy ko chỉ vang mà còn trong vắt trong không gian yên tĩnh của núi rừng, cảm giác như ở vào đó chứa đựng mọi thanh tao, bay tục nhất của cả một vùng núi rừng này. Phép đối chiếu này khiến ta liên tưởng đến câu thơ của Nguyễn Trãi:

“Côn Sơn suối chảy rì rầmTa nghe như tiếng đàn cầm mặt tai”(Côn Sơn ca)

Nếu Nguyễn Trãi thấy tiếng suối như tiếng đàn bên tai thì chưng cảm nhận nó là tiếng hát vang vọng, tiếng hát cất cánh cao, cất cánh xa, tiếng hát của núi rừng. Chỉ một từ “xa” thôi cũng đủ gợi sự rộng lớn hùng vĩ của núi rừng Việt Bắc nhưng cũng thiết yếu nó mở ra một núi rừng hoang vu, xa vắng tiếng người.

Từ music xa gần của tiếng suối, điểm quan sát chuyển xuống những tán cổ thụ với:

“Trăng lồng cổ thụ trơn lồng hoa”

Điệp từ “lồng” xuất hiện khiến mang lại người đọc liên tưởng đến sự gắn kết tuyệt đẹp khi trăng trên cao đã “xà” xuống thế gian, lồng bóng bản thân vào trơn thiên nhiên, vào láng cổ thụ. Phải chăng nhìn từ tán cổ thụ, trăng treo bên trên cao như hạ xuống, đậu lên tán, thậm chí đan thiết lập vài tán, trơn trăng cũng do thế mà lại lồng vào bóng lá, láng hoa, tạo yêu cầu những nhẵn đen, nhẵn trắng như muôn vàn hoa lá trên mặt đất. Size cảnh thiên nhiên thật đẹp, thật thơ mộng với hình ảnh nhỏ người đến từ bây giờ mới lộ diện:

“Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ”

Đêm đã khuya vậy mà chưng vẫn còn chưa ngủ, bóng bác đổ nhiều năm theo ánh trăng in xuống lồng vào bóng hoa, bóng trăng, tưởng chừng chính cảnh khuya đang vẽ đề xuất chân dung bác bỏ trong đêm không ngủ. Nhưng bác không ngủ không phải là để thưởng trăng cũng không phải để nghe “tiếng suối vào như tiếng hát” kia mà là vì bác có những trăn trở về một sự nghiệp vĩ đại: