Thanh Thảo sinh năm 1946, quê ở mộ Đức, Quảng Ngãi. Sau khi xuất sắc nghiệp khoa Ngữ Văn, trường Đại học tập Tổng đúng theo Hà Nội, ông vào công tác ở mặt trận miền phái mạnh thời chống mỹ khốc liệt. Thanh Thảo được công chúng yêu văn học biết đến qua số đông tác phẩm mang diện mạo khác biệt viết về chiến tranh và thời hậu chiến như các người đi tới đại dương (1977), lốt chân qua trảng cỏ (1958), miếng vuông ru-bích (1985), từ một đến một trăm (1988).

Bạn đang xem: Phân tích bài thơ đàn ghita của lorca thanh thảo

*

Thanh Thảo được xem như là một nhà thơ luôn có ý thức tìm tòi cách tân cho thơ Việt đương đại, với xu hướng đào sâu vào mẫu tôi nội cảm, áp dụng phần vô thức của phòng thơ để rất có thể thấu thị được bản chất sâu thẳm của các vấn đề làng hội cùng thời đại. Từ đó, bên thơ nao nức thành phần đa lời thơ tất cả tính tượng trưng vô cùng thực, gợi ra những can hệ đa chiều, đa nghĩa ở bạn đọc qua một khối hệ thống thi hình ảnh và ngữ điệu mới mẻ. Bài thơ “Đàn ghi ta của Lor-ca” được ông viết nghỉ ngơi trại biến đổi Quân khu vực Năm-Đà Nẵng năm 1979, được công chúng biết đến lần đầu vào thời điểm năm 1985 khi tập thơ “Khối vuông ru-bích” ra đời. Có thể xem đó là một bài thơ tiêu biểu vượt trội cho kiểu tư duy thơ của Thanh Thảo.


Để hiểu bài bác thơ “Đàn ghi ta của Lor-ca”, trước tiên ta bắt buộc hiểu về nhân trang bị Phi-đe-ri-co Gar-xi-a Lor-ca (1898-1936). Ông là một kĩ năng sáng chói của văn học Tây Ban Nha hiện nay đại, được xem là thần đồng có năng khiếu thiên bẩm về thơ ca, hội hoạ, âm nhạc, sảnh khấu, … Sau khi tốt nghiệp Đại học luật năm 1919, Lor-ca lên hà thành Madrit chuyển động nghệ thuật, vào bối cảnh đất nước Tây Ban Nha bị bao che bởi bầu không khí ngột ngạt của cơ chế cai trị độc tài Pri-nô-đê Ri-vê-ra. Lor-ca nồng nhiệt cổ vũ nhân dân đấu tranh với mọi thế lực áp chế, đòi quyền sống thiết yếu đáng, vừa đề xướng và thúc tăng cường mẽ những cải tiến trong các nghành nghề dịch vụ nghệ thuật. Vì thế, năm 1936, chế độ phản cồn thân phạt xít đã thủ tiêu Lor-ca. Tự đó, tiếng tăm Lor-ca đã trở thành một biểu tượng, một ngọn cờ tập hợp những nhà văn hoá Tây Ban Nha và quả đât đấu tranh chống chủ nghĩa phạt xít, bảo đảm văn hoá dân tộc và thanh lịch nhân loại.

những tiếng đàn bọt nướcTây Ban Nha áo choàng đỏ gắtli-la li-la li-la

đi long dong về miền đơn độcvới vầng trăng chếnh choángtrên yên ngựa chiến mỏi mòn

Mở đầu cho bài bác thơ của mình, Thanh Thảo reviews với độc giả hình hình ảnh người nghệ sỹ Lor-ca qua đều âm thanh, dung nhan màu, hình hình ảnh có tính tượng trưng, gợi thúc đẩy đa chiều. Ấn tượng về các tiếng bọn bọt nước sao quá mỏng dính manh, như người nghệ sĩ Lor-ca chỉ với cây ghi ta và vần thơ mang theo khát vọng tự do thoải mái dân chủ, một mình chiến đấu với bè phái Phrăng-cô độc tài phát xít. Đây quả là 1 sự tương phản khắt khe giữa “tiếng đàn bọt nước” với “áo choàng đỏ gắt”, gợi ra quang cảnh một đấu trường giữa võ sĩ với trườn tót. Dẫu vậy đây không hề là cuộc đấu để xác minh sức mạnh của cơ bắp, cơ mà là một trận chiến đấu giữa khát vọng dân công ty của công dân Lor-ca cùng với nền chính trị độc tài, của khát vọng cải tiến nghệ thuật của phái mạnh nghệ sĩ trung ương huyết tài năng Lor-ca cùng với nền thẩm mỹ cằn cỗi già nua. Dù ở cưng cửng vị nào, họ cũng nhấn ra đây là cuộc đấu không cân sức, Lor-ca đang rất đơn lẻ trên hành trình dài lí tưởng gian nan, soi bóng lẻ loi giữa tuyến phố đời đầy nguy hiểm mà chỉ bao gồm cây đàn, giờ đồng hồ hát hộ thân.


Trong cuộc đấu tàn khốc này, Lor-ca luôn bị ám ảnh về loại chết, nhưng lại không ngờ nó lại đến với ông vượt sớm, mang đến ở chiếc tuổi ba tám, tuổi con tín đồ đang vào độ phát ngày tiết tinh hoa! “Con chim hoạ mi Tây Ban Nha” không hề lên giờ hót. Thanh Thảo đã cất lên lời thơ đầy xót tiếc ngậm ngùi:

Tây Ban Nhahát nghêu ngaobỗng ghê hoàngáo choàng bệ rạc đỏLor-ca bị điệu về bến bãi bắnchàng đi như bạn mộng du

Lời thơ vang lên là 1 trong chuỗi trường đoản cú sự, nhưng cấu tạo lại đứt đoạn như để nhằm diễn đạt cuộc đời Lor-ca “nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương”. Hình hình ảnh thơ tả chân “áo choàng bệ rạc đỏ” vẫn phản ánh lúc này phũ phàng, hung ác đổ xuống đời Lor-ca. Cái chết bi thiết của Lor-ca là một sự kiện thiết yếu trị lớn ở Tây Ban Nha. Nó tạo ra một cảm giác dây chuyền, được Thanh Thảo diễn tả theo lối thay thế độc đáo:

tiếng ghi ta nâubầu trời cô nàng ấytiếng ghi ta lá xanh biết mấytiếng ghi ta tròn bong bóng nước đổ vỡ tantiếng ghi ta ròng rã ròngmáu chảy

Lời thơ lộ diện nhiều chiều suy tưởng. Chính tác giả cũng băn khoăn tâm sự: “Tôi thiếu hiểu biết mình trọng điểm đắc cái gì nhất từ bài xích thơ này. Có thể là số phận bi quan của Lor-ca nói riêng, của thơ ca nói chung chăng? rất có thể là chiếc “tiếng đàn bọt nước” cơ hội hiện thời gian tan như sự trường đoản cú huỷ cùng tái sinh liên tục của thơ chăng? xuất xắc là khát vọng thoải mái mà Lor-ca bụ bẫm đã truyền đến tôi qua thi ca của ông” (Văn học với tuổi trẻ, số tháng 3/2009). Lời thơ của Thanh Thảo liên tục biến đổi cảm giác : từ giờ đồng hồ ghi ta nâu vang lên âm thanh ám ảnh, như mang theo khát vọng tự do thoải mái và tình yêu nhưng mà Lor-ca gửi trao đến đầy đủ người, mang lại An-na Ma-ri-a -người yêu chung thuỷ. Lời thơ vang lên nhạc điệu ghi ta nâu tan vỡ ra, tung hoà thành dung nhan màu tượng trưng cho việc sống “tiếng ghi ta lá xanh biết mấy”; rồi bất ngờ kết ứ đọng thành hầu như dòng máu thắm chảy ròng ròng rã của fan nghệ sĩ Lor-ca hy sinh vì tự do và nghệ thuật.

Cái chết ai oán của Lor-ca đã tạo ra một nỗi xót yêu mến vô hạn đối với nhân dân Tây Ban Nha và thế giới tiến bộ. Thanh Thảo cũng như bất cứ ai yêu thích nghệ thuật các tiếc nuối khi những cải tiến của Lor-ca đang còn dang dở:

không ai chôn cất tiếng đàntiếng bầy như cỏ mọc hoanggiọt nước đôi mắt vầng trănglong lanh trong lòng giếng

Thanh Thảo đã đưa lời di thư của Lor-ca “khi tôi bị tiêu diệt hãy chôn tôi cùng với cây đàn” làm cho đề tự cho bài bác thơ của mình. Đây đó là di ngôn đầy tận tâm của tín đồ nghệ sĩ chân chính. Lor-ca không thích nghệ thuật của chính bản thân mình vì được công chúng yêu quý đưa lên đài danh dự, rồi vô tình sẽ trở thành một đồ vật cản trên con phố sáng tạo không tồn tại giới hạn so với thế hệ sau. Phái nam Cao cũng từng phát biểu rằng: “Văn chương chỉ dung nạp những người biết đào sâu, biết kiếm tìm tòi, khơi phần đa nguồn không ai khơi và sáng chế những cái gì chưa có” (Đời thừa).


Song ý thơ của Thanh Thảo vẫn gợi ra ở tín đồ đọc nỗi băn khoăn khi tín đồ nghệ sĩ chức năng Lor-ca mất đi, như dàn thẩm mỹ Tây Ban Nha thiếu đơn vị nhạc trưởng tài hoa, phiên bản giao hưởng đang loạn nhịp, “tiếng bầy như cỏ mọc hoang”. Đây thực sự là 1 trong những mất mát khổng lồ của quần chúng Tây Ban Nha, của nền nghệ thuật và thẩm mỹ ở xứ sở Tây Ban cầm. Thanh Thảo chia sẻ niềm nhức này bằng một hình hình ảnh thơ đẹp, được sắp đặt theo lối soi phản vào nhau, mang lại sắc màu lung linh chiếu toả :

giọt nước mắt vầng trănglong lanh trong lòng giếng

Từ cách sắp đặt hình hình ảnh thơ này, nó tạo ra những ảnh hưởng có tính hiệu ứng dây chuyền. Giọt nước đôi mắt tiếc thương của không ít người ái mộ dành mang lại Lor-ca như vầng trăng soi vào đáy giếng, lung linh, lan toả từ tín đồ này sang bạn khác, từ nước nhà Tây Ban Nha lộn ra cả trái đất tiến bộ, cùng thêm một chuỗi nước đôi mắt của Thanh Thảo góp vào, tạo nên sự cộng hưởng cảm xúc ở đông đảo bạn phát âm Việt Nam, khi nghĩ về Lor-ca với “tấm lòng son gởi lại trơn trăng rằm… tủi phận bạc đãi trôi theo dòng nước đổ”

Dù sao thì Lor-ca đã và đang mất. Thanh Thảo cũng như bất kể ai bao gồm lòng tưởng mộ khả năng đành đề xuất thừa đánh giá mệnh phũ phàng, khi đường sinh mệnh của phòng thơ đã dứt. Điều đặc trưng hơn, là ông đang kịp hoà vào trong chiếc sông tình cảm ái mộ của công chúng, để tiếp tục trôi tung với thời gian.

đường chỉ tay đã dứtdòng sông rộng lớn vô cùngLor-ca tập bơi sang ngangTrên mẫu ghi ta color bạc

Hãy khiến cho Lor-ca được ra đi một phương pháp thanh thản, thoát ra khỏi mọi hệ luỵ, phiền toái của cuộc sống gian nan.

Xem thêm: Chất Nào Sau Đây Không Làm Mềm Nước Cứng Tạm Thời ? Chất Nào Sau Đây Làm Mềm Nước Cứng Tạm Thời

chàng ném lá bùa cô nàng Di-ganvào xoáy nướcchàng ném trái tim mìnhvào lặng yên bất chợtli-la li-la li-la…

Lá bùa hộ mệnh rồi cũng đến lúc không đề xuất nữa, trái tim của bất cứ ai rồi cũng đến lúc hốt nhiên lặng yên, chỉ không giống nhau là nó mang lại sớm xuất xắc muộn so với mỗi cuộc đời. Riêng Lor-ca, dù nhịp tim ở trong nhà thơ không hề đập nữa, nhưng dư ba con sóng thơ cùng rất giai điệu tiếng đàn ghi ta li-la li-la li-la tha thiết có theo khát vọng thoải mái và cải tiến nghệ thuật của ông, tin tưởng rằng nó sẽ được cộng tận hưởng lan toả trong không – thời gian, neo đậu dài lâu trong tình cảm hâm mộ của công chúng yêu thẩm mỹ và nghệ thuật và trân trọng từ .